Mãnh thú thường cô độc, đó là cái suy nghĩ của tôi từ xưa tới bây giờ…
Một buổi chiều tà, nắng hắt từng tia rẻ quạt xuống lòng sông, một con mãnh thú ngồi trên bờ, dĩ nhiên là cô độc, lặng nhìn từng bụi lục bình ngang qua, mặt hồ gợn sóng, còn trong lòng người thì lặng yên…
Ngẫm sự đời cũng như dòng sông, phận người cũng như bèo trôi, gió thổi bèo dạt vào bờ, đời người cũng có lúc tấp vào đâu đó nghỉ mệt, thoáng chốc, đến rồi lại đi, gió xuôi, gió ngược, bèo cũng phải trôi lên hay trôi xuống, con sóng đưa đẩy, ta gặp đc ai đó, hẳn là duyên, bụi bèo gặp nhau, bám vào nhau, rồi lại tan ra, cái lẽ thường nó vậy, nước chảy là vô thường mà…
Cuộc đời này ắt có cái lý của nó, ai đó gặp đc nhau, đâu phải là tình cờ, cũng có cái duyên của nó, ta đã kinh qua bao nhiêu trận trên đời, đâu có lẽ không hiểu chuyện đó, càng hiểu cơ duyên thì càng coi trọng nó, con người đi qua nhau nhanh lắm, như đám lục bình hợp rồi lại tan, âu ta cũng nên quý trọng cái khoảnh khắc ngắn ngủi gặp đc nhau trên dòng đời này. Bởi vậy xưa giờ, cái tình ta trao đi thì chẳng bao giờ là dối cả, ví như một ngày, ta bắt gặp một nụ cười, một ánh mắt, đắm vào hồn ta, nao nao đến khó tả, ta mỉm cười,thiên duyên là vậy, một khoảnh khắc đẹp, cũng đủ làm ấm một linh hồn mãnh thú cô độc…
Đạo trời cũng có cái lý của nó, người cười, kẻ khóc, đâu phải là chuyện rủi may, con người ta phải biết mình khóc vì cái gì, cười vì thứ chi, tại sao lại vậy. Dòng sông nào chẳng chảy về đông, trước khi ra biển lớn cũng phải lao đao lận đận bao nhiêu cơn nguồn, khúc êm trôi phẳng lặng, khúc dốc thác khúc khuỷu, khúc gợn sóng lăn tăn, khúc bọt nước xào xạc. Người ta từ lúc sinh ra tới lúc nằm xuống, bao nhiêu trận sóng gió, bây nhiêu cơn bĩ cực rồi thái lai, chẳng phải đều là nhất định phải vậy sao. Tránh sao cho khỏi nắng trời được đây, bởi vậy chuyện vui ta cũng chẳng nên mừng vội, chuyện buồn cũng chẳng hề chi, vốn đã là chuyện tức thời phút chốc, sao phải lưu luyến cho nặng lòng. Buồn đó, rồi vui đó, sướng đó, rồi cũng khổ đó, giọt nước nào cũng ra biển lớn, đời mãnh thú hay con nai tơ thì cũng quy về một chốn, vạn sự đã mong manh, việc gì chẳng đón nhận nó nhẹ nhàng…
Cà phê vẫn đắng theo cách mà mỗi người cảm nhận… Trời Sài Gòn vẫn đẹp mặc dù bên dưới những con người vẫn đang hối hả mặc kệ là ngày hay là đêm… Ta thì vẫn nhìn cuộc đời bằng một màu như vậy, bằng một cách như vậy, một khung cảnh lặng im, trong lành… Nhấp một hơi nhẹ, ngước lên nhìn trời và ngẫm ra vài điều thú vị… Mới đọc cuốn sách của Tony, một lão chém gió tài tình nào đó, nhưng lại có bài, viết về người Cha của lão, chắc chắn cảm xúc không phải là thứ có thể tưởng tượng ra và viết được. Vậy ít ra hắn viết cũng có một số ý đúng, nhưng đọc đến đó thì tôi chẳng còn nghĩ đến chuyện hư hay thực, ví lúc đó tôi lại nhớ đến người Cha của mình…Những dòng cảm xúc đi đi về về hàng trăm lần, nhưng không thể nào viết nên lời ngay lúc ấy, đã có lúc bắt đầu viết nhưng rồi dừng lại, suy nghĩ, và xóa đi. Đơn giản, vì những cảm xúc trong tâm hồn lúc ấy khó có thể diễn đạt hết được bằng văn ngữ, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn, hàng trăm, hàng triệu kí ức ùa về, không gian như thay đổi, thời gian như quay ngược, ta quay trở về ngày xưa trong vô thức, chẳng có một ngôn từ nào có thể thay cho cảm xúc ngay lúc đó…Tôi muốn quay về Nơi Ấy Nơi ấy có những buổi sớm mùa đông lạnh lẽo, cả cánh đồng chìm trong hơi sương mờ ảo, có ánh lung linh của mặt trời sớm mai trên ngọn hoa rau muống trước nhà, có bà tôi với bếp lửa hồng khói nghi ngút… Nơi ấy có những buổi trưa hè trong veo, nắng vàng cả sân nhà tôi, vàng con đường trước ngõ. Tôi và Cha vắt bóng lên bờ ao, buông cần hóng những con cá rô xấu số… Nơi ấy có những buổi chiều mùa thu hoàng hôn đỏ rực, đỏ như ai đốt lửa trên đỉnh núi cao vậy, có những con diều cao vút, có cánh cò nối đuôi nhau bay về phía cuối trời xa,có bầy chuồng chuồng nào xanh nào đỏ bay rợp ao bèo… Nơi ấy có những buổi tối mùa xuân se lạnh, tiếng ếch kêu xao động cả đêm đen, có bầy đom đóm sáng một góc vườn nhà tôi. Có mâm cơm rau đạm bạc bên gia đình ấm áp… Nơi ấy có Cha tôi, người nhẹ nhàng chỉ dạy cho tôi từ những thứ nhỏ nhất như câu cá bắn chim, đến những chuyện đối nhân xử thế, làm người tử tế. Nơi ấy có Bà thôi, chiều chiều vẫn vẫn lem nhem trong khói bếp trấu, chỉ để nướng cho anh em tôi vài cái bánh tráng để vừa chăn bò vừa ăn. Nơi ấy có cả tỉ thứ mà chẳng đứa trẻ Sài Gòn nào biết được, cả triệu thứ những đứa trẻ thôn quê khác cũng không có được, cả ngàn thứ cả đời tôi cũng chẳng quên được. Tôi đi ngang nơi ấy, hay nơi ấy đi ngang qua tôi mà sao vội vã quá. Ấy vậy mà đi qua rồi sao chẳng bước tiếp, nơi ấy ở ngay sau lưng tôi, gần tới mức tôi ngoảnh mặt lại là nhìn thấy ngay, nhưng không bước lùi được. Ngày ấy như mới hôm qua, nhưng cái hôm qua ấy lại càng ngày càng xa tôi, chẳng với tới nữa, ngày hôm qua không nhớ tôi,chỉ có tôi nhớ ngày hôm qua, tôi gói ngày hôm qua lại cất vào tâm trí, lúc nào tìm cũng thấy nhưng chẳng lấy ra được. Chỉ mong một ngày được về lại nơi ấy, trồng rau, đào ao, nuôi cá, thả gà, sống đời vô tự lự, sáng đọc sách uống trà chiều câu cá ngâm thơ, tối uống rượu hàn huyên sự đời với tri kỉ…đời vậy là có nghĩa rồi.